Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Bãi Sao điểm du lịch hấp đẫn của Phú Quốc


Bãi Sao điểm du lịch hấp đẫn của Phú Quốc   

Bãi Sao điểm du lịch hấp đẫn của Phú Quốc
Bãi Sao cách trung tâm thị trấn Dương Đông, Phú Quốc, Kiên Giang khoảng 25 km đường bộ. Tuy được mệnh danh là “con đường đau khổ”, nhưng khi bãi Sao hiện ra trước mắt, bảo đảm bao mệt mỏi của du khách sẽ dường như tán biến.
Bãi Sao thật sự đẹp và thơ mộng mà bất kỳ du khách nào đạt chân đến Phú Quốc đều mong được đến để thỏa trí tò mò và được phơi mình trong nắng và gió biển. Tiếng rì rào xào xạc của cây rừng và tiếng cười nói của mọi người đang vui đùa tắm biển dưới cái nắng chan hòa khắp biển khiến bạn khó cầm lòng.
Những hạt cát li ti len lỏi trong các ngón chân bám víu thật chặt và gió biển ở đây cũng không ào ạt như quất mình vào những rặng cây ven bờ biển. Gió biển ở đây nhẹ nhàng êm ái, đủ làm cho những ai mệt nhọc có thể nằm ngả lưng trên những chiếc võng mà nhắm mắt thiu thiu ngủ theo từng đợt gió biển chạy qua lại len lỏi trong từng ngóc ngách của cơ thể. Bãi Sao vẫn chưa thật sự được khai thác hết sức để có thể gọi thành một khu du lịch, nó vẫn hoang sơ mang nét hồn nhiên của cô gái mới chớm dậy thì đang tập điểm trang bên bàn phấn.

Chẳng có hàng quán buôn bán nhiều, cũng chẳng có ai chèo kéo để khiến du khách bực bội, chỉ có lác đác vài chiếc ghế nằm dành cho du khách, những chiếc võng xanh dù bộ đội đôi ba chiếc nằm chỏng chơ đung đưa trong các lều lợp bằng lá dừa khô, nên ở đây dường như thiên nhiên vẫn còn ngự trị đâu đó trong cảm nhận riêng tôi. Vì vậy sẽ chẳng ngoa khi nói rằng bãi Sao vẫn là của thiên nhiên. Con người dù đang bắt đầu khai thác hay chẳng bao giờ biến nơi đây thành một khu du lịch thì cũng chẳng sao. Như thế có khi còn hay hơn, không hiện đại cứ mãi nguyên sơ mà nhờ đó tôi và mọi người có thể có được những phút giây thật sự sảng khoái bên bà mẹ thiên nhiên.

Bước xuống biển những đôi chân trần trở nên khác lạ, những hạt cát chà sát lấy những ngón chân, cái nắng trên dầu, cái gió thổi nhẹ vào mặt nghe nồng nàn như tiếng gọi người yêu. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp những con chó Phú Quốc đùa giỡn trên biển, chúng được ví như những ngư dân đặc biệt ở đây, chúng có thể bơi lặn và bắt cá một cách rất điệu nghệ. Bãi cát trắng dài thoai thoải, những em bé tung tăng đùa giỡn mà chẳng có cảm giác gì sợ hãi. Bãi biển hoang sơ lác đác vài nhà dân nằm xa tít. Ở nơi đây nếu thực sự có tắm tiên chắc cũng chẳng làm ai phiền lòng, bởi khung cảnh hoang sơ thơ mộng trên một bãi cát trắng đẹp như trong mơ thì có nằm phơi mình phô bày những đường cong của cơ thể thì nó cũng lại trở thành một bức tranh tuyệt mỹ hiếm nơi đâu có được.

Biển nơi đây bình yên đến kỳ lạ, những con sóng chỉ lăn tăn chồm lên nhau vài gợn nhỏ rồi lại ùa ra biển để hòa lẫn vào dòng nước. Mặt biển êm đềm phẳng lặng, chỉ còn lại cái nắng và cái gió ào đến khỏa lấp trên da thịt của những du khách, tiếng cười nói cười vang lên nghe rõ mồn một như một bản giao hưởng hòa vang giữa muôn bề sóng vỗ. Những đụn cát trắng nằm trải dài trên bờ biển. Cát ở đây nhuyễn và mịn như hạt đường li ti, nó không to và kêu rột rạo như cát biển ở Nha Trang, nó không vàng khè như cát biển ở Vũng Tàu, nó có một nét riêng biệt khác hẳn, vì thế không ít những resort ở Phú Quốc đã đến đây để mang về đổ trên bãi tắm của mình. Có nhiều người thắc mắc với cái tên bãi Sao, rồi cũng có người giọng của người miền Nam lại tưởng là bãi Sau. Cái âm hưởng của giọng nói đôi khi cũng làm cho sự hứng thú lên cao và nảy sinh ra những câu chuyện hay để rồi kết thúc bằng những tràng cười giòn rã. Theo như người dẫn nói thì bãi biển nơi đây ngày xưa mỗi đêm khi ánh hoàng hôn buông xuống, một màu đen bao phủ lấy bờ cát trắng thì có hàng chục ngàn con sao biển di chuyển vào tràn ngập trên bờ cũng như dưới nước vì thế người dân nơi đây đã lấy cái tên bãi Sao để gọi co nơi đây. Nhưng với tôi nếu đêm xuống được nằm trên bãi cát trắng mịn màn, nghe tiếng sóng biểnthật nhẹ nhàng với những con sóng chỉ lướt qua thân thể như những bài massage để rồi lặng yên đưa mắt ngắm nhìn lên bầu trời xanh trong đêm tĩnh mịch dưới hàng ngàn vì sao lấp lánh thì chẳng còn gì lý thú cho bằng.

Rồi những trò chơi trên biển đã thật sự làm cho khung cảnh nơi đây chuyển sang một trạng thái khác, những bước chân chạy trên cát trắng, những nụ cười hồn nhiên của du khách đã làm tôi quên đi một chút lãng mạng của bãi biển thiên nhiên để rồi lại suy tư thêm một chút. Nếu bãi Sao phát triển du lịch thì liệu rằng có một lúc nào đó trở lại nó sẽ còn là một bãi biển thiên nhiên gần như tuyệt đối như bây giờ! Hay là nó sẽ trở thành Sao A hay Sao B nào đó đã được khai thác và biến đổi theo kiểu công nghiệp tràn ngập đất thép và máy móc! Thôi thì cái gì thì nó cũng có qui luật của nó, tồn tại hay phát triển như thế nào thì nó vẫn phụ thuộc vào tư duy của con người mà. Những tấm ảnh thật sự cũng không thể nào minh chứng hết được những cảm xúc khi khám phá những điều mới lạ. Tôi chỉ có thể nói rằng khi đứng trước biển và chân đặt trên những triền cát trắng mịn màng, lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ trên bãi Sao bạn sẽ thật sự trở nên một con người khác, đó là cái cảm giác mình đang hạnh phúc thật sự giữa thiên nhiên dấu yêu.

Nguồn: Sưu Tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét